Bởi vì, tôi cần phải chăm lo cho gia đình và con cái của tôi sau này. Cháu cũng đã mua cho mình một cái áo lễ nhung màu tím. Nếu không, cậu sẽ bị bán vào làm nô lệ xây tường thành.
Còn nhiều người khác, thường là vì do dự, toan tính thiệt hơn mà khiến cho cơ hội trôi qua, để rồi cuộc sống của họ vẫn không có một sự thay đổi nào cả. Như thế, con cháu của tôi sau này cũng không ai bị khinh miệt về những bất hạnh của cha ông chúng. Ông níu một người lại hỏi, người đó đáp:
Cảnh tượng trông rất trang nghiêm. Đáp lại câu hỏi của Arkad chỉ là những tiếng ầm ừ khe khẽ của nhiều người. Do không đủ tiền để trả cho họ ngay.
Vì nếu họ đánh tôi, tôi sẽ giết họ! Nghe thế, tôi trả lời với anh ta rằng, anh là một vị khách hàng vay tiền đáng thương nhất. - Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó.
Và rồi cha của ông sau đó không còn cách nào kiếm đủ tiền để chuộc lại ông. - Dabasir, cậu có linh hồn của một người tự do, hay linh hồn của một kẻ nô lệ? Thế đấy, từ mỗi một đồng tiền kiếm được dù rất nhỏ, tôi đã biến nó thành một đám nô lệ bằng vàng làm việc cho tôi.
- Người đến từ Syri đứng dậy. Nhưng sau đó, anh ta cứ tìm cách nấn ná ở lại và không chịu trở về nhà để lấy tiền như đã hứa. - Có nhiều người vay tiền làm được như thế không, anh Mathon? – Rodan hỏi lại.
Câu chuyện của tôi là minh chứng cụ thể rằng tôi đã để vuột mất cơ hội làm giàu của mình. - Túng bấn ư! Tạo sao trời đất lại phạt cậu hoài thế nhỉ? Cậu không thể vay tiền của tôi rồi sau đó mỗi lần gặp tôi, cậu lại viện lý do túng bấn nên chưa thể trả nợ được. Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy.
Thấy thế, tôi quyết tâm không để thua kém họ. Đến chiều tối, khi được tháo cái cày ra, con lừa cảm thấy rất chua xót trong lòng, chân cẳng thì ã rời, còn cái gáy lại đau buốt do cả ngày bị cái ách cọ xát vào. Vào thời đó, Cyrus, một trong những vị vua có tham vọng chinh phục các vương quốc lân cận, thể hiện ý đồ xâm lược Babylon.
Anh có thể hoàn toàn yên tâm về lời hứa của tôi! Rodan im lặng suy nghĩ về những lời Mathon vừa nói, đột nhiên Mathon hỏi: Một bên gồm những tòa lâu đài nguy nga tráng lệ của vương gia, còn một bên là những ngôi nhà tầm thường sơ sài nhếch nhác của người dân.
Ông ấy đã có đủ tiền để chuộc lại sự tự do, nhưng ông đang bối rối. Một hôm, trong cơn tuyệt vọng, tôi quyết định trốn khỏi Babylon để đến một nơi khác với hy vọng làm lại cuộc đời. Đã hơn nửa cuộc đời làm lụng vất vả và khổ nhọc, chính anh - người bạn thân mến nhất của tôi - vẫn chỉ có cái túi rỗng không và đã lên tiếng mượn tôi hai đồng bạc nhỏ nhoi.