Futunaria

Quản lý ngủ nhờ nhà em nhân viên và nghĩ rằng không làm gì sẽ không sao nhưng em ấy…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.

    Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.

    Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.

    Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…

    Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.

    Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.

    Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?

    Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Êm dịu và hoang vắng. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.

    Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.

    Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap