Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Phải tập trung vào học. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Và vì thế, nó mạnh hơn.