Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Số bác sĩ chết vì đau tim nhiều gấp 20 lần nông phu chết về bệnh đó, vì các bác sĩ sống một đời rộn rịp quá. Anh ta tiếp: "Nếu sau khi xuống tàu tôi còn lo lắng thì chắc chắn là tôi đã nằm trong quan tài mà trở về nhà rồi.
Dù chẳng được như vậy thì bạn cũng đở mệt nhiều, vui vẻ hưởng những giờ nhàn rỗi. Hai ba đêm đầu tôi không hề chợp mắt được một chút. Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh.
Bà lăn lộn trên sàn, đưa một ve nha phiến lên môi và dọa tự tử khiến con cái hoảng sợ, nép vào góc phòng mà la hét. "Bệnh u uất tựa như một thoái oán hờn dai dẳng, chủ ý để được người xung quanh luôn luôn thương hại săn sóc tới mình. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao".
Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm trong nội ngày. Nhẩm thầm: "Mặt trời sáng trong, vạn vật tươi thắm, dịu dàng, ta cũng hoà theo nhịp sống thần tiên của vũ trụ". Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ.
Chúng tôi liền lặn xuống hơn 50 thước để trốn và để tránh những thuỷ lôi của địch. Phần đông người lớn tuổi đều nhận thấy vậy: Nã Phá Luân khi bị đày ở cù lao St. Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta".
Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy. Như vậy nghĩa là lính thuỷ có thể nhảy kịp xuống biển và phần rủi bị chết không lớn mấy. Về sau chàng lại được Anh hoàng phong tước và khi mất người ta viết hai cuốn sách dày 1.
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống. Rồi tìm một cách hành động mới và bạn sẽ thấy kết quả thần diệu.
Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung. Vậy chúng ta muốn ngủ, phải bắt đầu cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã. Tin tức bay khắp thế giới.
Lệnh trên bắt tôi coi việc vận tải những chất nổ. Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô. Chính Jack Dempsey đã nói thêm rằng: "Mười năm vừa qua tôi sung sướng hơn hồi giữ chức vô địch rất nhiều".
Mursel dạy môn giáo khoa ở trường Sư phạm Columbia, đã nhận rõ như vậy khi ông nói: "Sự lo buồn giầy vò bạn không phải trong lúc bạn làm việc, mà trong lúc bạn nghỉ ngơi. Ngày hôm nay sẽ rán sống từng ngày một, này nào chỉ biết công việc ngày ấy, chứ không một lúc ôm lo cho cả đời mình. Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi.