Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Bố bảo: Đáng xem thật.
21 tuổi thì còn phải đến trường. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Êm dịu và hoang vắng. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.
Và cũng thật dễ hiểu. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.