Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Hôm qua tao nóng quá. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.