Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Đây là sợi dây kết nối giữa cô và mọi người. Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết.
Nhưng sẽ không hay nếu lạm dụng nó, ví dụ khi bạn quen miệng nói Hy vọng là tôi sẽ tổ chức buổi tiệc vào tối mai, mặc dù mục đích của bạn chỉ muốn thông báo là bữa tiệc tổ chức vào tối mai. Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó.
Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nhắc tôi rằng linh mục thì sống độc thân và không cưới vợ. Đó là giây phút tự hào nhất trong cuộc đời tôi. Sau đó, Boom-Boom hỏi tôi bảy từ mà trong đời chưa có ai hỏi tôi lần thứ hai.
Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Có khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ phái yếu sang quý cô? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là quý cô quý bà được. Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi.
Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh. Một trong những người bạn của tôi ở thủ đô Washington bao giờ cũng mở đầu câu nói bằng Bạn biết không…. Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe.
Nguyên tắc thứ ba có lẽ đáng lưu tâm nhất. Họ hiểu bạn đang nói điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn. Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới.
Tôi xem hai vòng đua đầu mà nhấp nha nhấp nhổm, bụng bảo dạ: Có ba điều chắc chắn trong đời: Chết, đóng thuế, và con Apple Tree phải chiến thắng trong vòng đua thứ ba hôm nay. By all the stars above you. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất.
Có thể tôi không thích, nhưng nếu không biết thì tôi sẽ trở thành người lạc hậu. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841.
Tôi không uống rượu nên không có cớ mang chiếc ly thủy tinh sang trọng trên tay để đi chào hỏi người này người nọ. Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Bạn cần phải tự tin để nói, để chứng tỏ và khẳng định mình.