Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Đó là hạn chế của bạn. Mất mất người kể chuyện. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Bạn cần làm việc, cần vận động. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.