Hồi chú bằng tuổi cháu, chú vô lý hơn cháu nhiều. Đó là quy tắc thứ chín. Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng.
Bà không bao giờ tranh khôn với chồng. - Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra. Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho".
Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Vậy, cả tới trong khi nỗi vui mừng thắng trận kích thích ông, mà ông cũng không quên quy tắc quan trọng thứ 5 sau này: - Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm.
Chắc trong nhiều gia đình khác đã xảy ra việc ý ngoại như trong gia đình ông bạn tôi đó. Phép lịch sự cần thiết cho hôn nhân cũng như nhớt cần cho máy chạy. Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông.
Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài". Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Rút cuộc, tôi xin ông ấy cho biết điều gì, ông cũng vui lòng cho biết hết".
Rất ít người xét đoán một cách hoàn toàn khách quan và sáng suốt. Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ. Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi.
Ông học ít lắm, nhưng là một trong những nhà tài chánh lớn nhất ở châu Mỹ; ông thú rằng chỉ nhờ phương pháp của ông mà ông thành công. "Trời đất! Xin ông đừng kể câu chuyện cũ mèm đó ra nữa!". Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy.
Đứa nhỏ thích đạp xe máy ba bánh lắm - nhưng cùng dãy phố đó có một đứa nhỏ khác lớn hơn, hung hăng ăn hiếp nó, ngừng xe nó lại, bắt nó xuống rồi leo lên đạp. Vậy nếu bạn muốn người ta coi là nói chuyện có duyên thì bạn phải biết cách nghe. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong một lúc. Các bạn anh ta chỉ trích anh ta không tiếc lời: nào là tự đắc quá, hách dịch, ích kỷ, xấu bạn, có óc phản động, đáng tống cổ ra khỏi lớp. Một người cha khác có đứa con gái nhất định không ăn cháo buổi sáng.
Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Những cha mẹ gắt gỏng, những ông chủ và ông chồng chuyên đoán, những bà vợ hay gây gổ phải hiểu rằng ai cũng muốn khư khư giữ lấy ý kiến của mình, không bao giờ dùng võ lực mà bắt buộc được họ phải đồng ý kiến với ta. Sâu ăn hết bông hồng của tôi.