Trong cuốn "Ký ức cuộc đời sống chung với Maeterlinck", bà Georgette Leblanc kể chuyện một sự thay đổi dị thường trong đời một cô bé nước Bỉ. ít lâu sau khi bắt đầu theo lớp giảng của tôi, ông với vợ đi xe hơi về quê bà để thăm họ hàng. Có lẽ nó sẽ khá hơn".
Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày. Ông nhũn nhặn quá, ông Mc. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi.
Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó. Cho nên ông John Wannamaker, một thương gia lớn, có lần đã tự thú: "Từ 30 năm nay, tôi đã hiểu rằng: sự chỉ trích chẳng ích lợi gì hết". Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói: "Bây giờ, khi tôi lại nhà một khách hàng và nếu người đó bảo tôi: "Cái gì? Xe cam nhông hãng Bạch Xa? Tôi xin chịu.
Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay. Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta".
Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người sôi nổi chưa từng thấy.
Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất. Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy. Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm:
Cho nên bà chỉ nhận lời với một điều kiện là cho bà đợi một năm để có đủ thì giờ xét tính tình ông. Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Dorothy Dix còn nói: "Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất".
Anh Emile mỉm cười, đáp: - Thưa bà, quả vậy. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Đàn bà luôn luôn tự hỏi tại sao chồng họ không chịu gắng sức làm cho gia đình được sung sướng hơn là gắng sức thành công trong nghề nghiệp hoặc thương mãi.
Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận. Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Nếu không như vậy, chúng tôi sẽ kiện nhau, tôi sẽ mất tiền và làm cho một khách hàng tốt hóa ra một kẻ thù của tôi.
Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ bất thành nhân. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được.