Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Mình rất sợ phí thơ.