Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Hoặc có nhưng không nhiều.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Phải tập trung vào học.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Thế thì anh không dám. Hai bên dè chừng nhau.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.