Nếu bạn không có những thứ đó nữa, nhưng có một ngôi nhà, một chiếc xe hoặc một gia sản gì khác, bạn cũng có thể mượn tiền ngân hàng được. Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa". Tôi muốn nói: Tiêu cách nào mà cũng một số tiền đó, ta được lợi hơn cả.
Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân. Ông kể: "Nhưng cũng may, tôi còn một đứa con trai bốn tuổi. Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ.
Và qủa thiệt chúng thấy liền. Tôi sẽ trở về phòng giấy xét lại cách làm việc của tôi mới được. Phó cho trời, tới đâu hay tới đó".
Ông viết: "Tôi bảo ba người làm những trắc nghiệm để xem ám thị về tinh thần ảnh hưởng tới thế lực họ ra sao. Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy. Chúng tôi bàn về cách đắc nhân tâm.
Nhưng thật không ai tả cảnh vạc dầu ở cõi trần này hết, cảnh thê thảm của những kẻ quá ưu tư. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh. Một ngày ấy, tôi bán nhiều hơn mấy tuần trước.
"Kinh nghiệm ấy giúp tôi phát giác được một cách làm cho tôi và những người khác sung sướng cũng như trái táo trên cây rớt xuống giúp Newton kiếm được luật hấp dẫn của vạn vật. Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi. Chương trình của ông là viết mỗi ngày năm trang.
Khi nghe tôi hỏi về nguyên nhân thành công, ông đáp: "Đã từ lâu, tôi chép trong một cuốn sổ hết thảy những cuộc hội họp về kinh doanh mà tôi đã dự. Xe cam nhông binh đội chạy lại cá trại lính ở Hickam Field, Scofield và phi trường Kaneohe Bay, để chở vợ con của bộ binh và thuỷ binh vô ở trong các trường học. Trái lại, nếu làm kế toán, kỹ sư, kiến trúc sư, giám đốc một lữ quán, hoặc một xưởng, buôn bán máy móc v.
Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi. Tôi nhận thấy rằng nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi".
Đến đây họ đặt ông lên trên một đống cành khố, định đánh diêm đốt. Theo ý tôi, không một ai giữ quyền cao chức trọng mà không bị thiên hạ chỉ trích, trừ khi người đó ngồi yên như bù nhìn. Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân.
Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ. Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi. Vậy phải để hết thời gian thu thập đủ tài liệu đã.