Triết lý đó, được xây dựng từ Watson, là vì khách hàng. Từ thôn quê lên thành phố tìm vận may, ông đã chỉ ra cách thức để tập đoàn kỳ dị (CTR) được tôi Nó được Tho- mas Watson Sr.
Điều này ảnh hưởng mạnh lên tương lai của ngành máy tính thế giới. Nhưng trong thực tế, Tom đã gia nhập cái nơi mà ông chán ghét: IBM của cha. Thấy cỗ máy xấu như một con quái vật đến từ một hành tinh nào,với vô số bóng đèn, nút cắm và các cuộn dây, ôngra lệnh phải cho nó một vỏ bọc xinh đẹp.
Truyền tải động lực về tổ chức vinh quang cho mỗi thành viên IBM là mục tiêu tối cao, trong đầu tư vào con người, của Watson. Các báo bắt đầu tường thuật những trường hợp chết vì đau tim, người khác thì bắn vào đầu khi tài sản ra đi với cú rơi tự do của thị trường chứng khoán. Ông tìm cách đáp ứng đúng nhu cầu của từng nhóm khách, và mở rộng thị trường.
Cuối cùng Watson cũng đã buộc được Tom phải suy nghĩ trước khi hành động, chứ không hẳn ngăn cản ý tưởng của con. nhiên đến theo cách tương ứng mà thôi. Ông tung ra thông điệp cuối cùng, đẹp như là danh ngôn và là danh ngôn:
Màu sắc công nghiệp hồi đầu thế kỷ XX có một sức hút mãnh liệt với phần lớn thanh niên. Cả hai đều cùng chinh phục các lĩnh vực của họ bằng phương thức quản lý hợp lý, những sản phẩm nổi trội và kích thước nhỏ gọn. Để giữ vị trí dẫn đầu trong việc cống hiến cho sự phát triển và trong cạnh tranh thương mại, Tom đã tăng gấp đôi chi phí nghiên cứu, so với cha mình.
Họ có một con trai và năm con gái Một hôm, Ket gọi Watson vào chiếc Cadillac hãng mà ông này làm việc như một nhà kỹ thuật sáng chế. Chẳng hạn, luật sư kiếm tiền bằng việc hành nghề luật, bác sĩ kiếm tiền bằng cách chữa bệnh cứu người.
ty các chi nhánh hải ngoại được gọi là Interna- tional Business Machines thay vì gọi là CTR Canada hay CTR Mỹ Latinh. Đời sống phục hồi và người ta đổ xô đi tìm sản phẩm mới của thời bình. Câu chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ nó giải thích trường hợp của những nhà tiên phong khi mà phía trước Watson hay Henry Ford chưa có một lý thuyết nào soi đường họ phải tự tìm lấy đường đi.
Cống hiến vĩ đại nhất của nhà doanh nghiệp này là giảm giờ làm cho nhân công xuống còn 8 giờ một ngày thay vì từ 9 đến 11 như bình thường vào lúc đó. Do vậy, Gerstner cần tháo bỏ nó, đánh thức gã khổng lồ. 1930 của Watson, khi ông rất thích giảng bài về các quy tắc, văn hóa của công ty trong trường học của IBM ở Endicotte bên cạnh việc huấn luyện tay nghề.
IBM sẽ trở lại vì tinh thần khôi phục đã trở thành giá trị bất biến của doanh nghiệp này. Năm 1943, cỗ máy khổng lồ to bằng căn phòng hoàn thành với tên gọi là Mark I. Cuối cùng thì ông cũng đưa IBM vượt qua khủng hoảng và khả năng tiên đoán sự hồi phục kinh tế.
Đó chính là yêu cầu luôn luôn học hỏi mà Watson đã phát biểu. Nhưng nếu tin vào suy luận này thì thật khó giải thích việc Watson quyết định để cho Tom phụ trách bộ phận điện tử và làm ra máy vi tính. Watson bắt đầu xuất hiện khắp mọi nơi.