Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Nhưng ta không cho nàng nói. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Người bảo đời là bể khổ.
Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Từng trang, từng trang… Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Đúng mà cũng không đúng. Màu xanh của bể bơi. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Tôi thôi xúc động rồi.