Nhưng em thèm được khỏe lại. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Đừng nhầm bạn với tôi. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Bảo keo xịt tóc miễn phí. Tác phẩm Bật dậy nào.