Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
Chắc hôm nay có việc gì. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Đường thông hè thoáng. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Cứ ngỡ mình yêu mình.