Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới. Rồi ông than với con rằng: "Quân địch đã ở trong tay ta mà lại để cho nó thoát! Trong tình thế đó bất cứ ai cầm quân cũng có thể đánh bại tướng Lee.
Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Đã trên một năm, các nước ở châu u chém giết lẫn nhau ghê gớm chưa từng thấy trong lịch sử.
Ông ta không thể làm vừa lòng mọi người được cho nên bắt buộc phải từ chối, nhưng ông từ chối một cách khéo léo đến nỗi người ta vui vẻ ra về. Hồi ông còn làm Thống đốc Nữu Ước, nhà khám Sing Sing thiếu người giám đốc. Khổng Tử nói: "Khi bực cửa nhà ta dơ thì đừng chê nóc nhà bên sao đầy tuyết".
Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ hiểu mình.
Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi. Vì nơi đó vắng người nên tôi cho nó chạy nhảy tự do, không bị xích, cũng không bị đai mõm.
Al Smith cho gọi Lewis E. Nhưng ít hy vọng thành công; nhiều người khác mướn nhà cũng đã làm thử như tôi và đều thất bại hết: họ nói con người đó ráo riết lắm. Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi.
Ông giảng giải với họ một cách thân mật, khéo léo đến nỗi thợ đình công trở lại làm việc mà không hề nhắc tới sự xin tăng lương nữa, mặc dầu trước kia họ chiến đấu dữ tợn như thế. esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi.
Một người suốt đời làm nghề quảng cáo tự cho mình là thần thánh trong nghệ thuật dẫn dụ người khác mà còn viết một bức thư vô lý như vậy, thì những ông thợ may, làm nệm, làm vườn ra sao nhỉ? Nhưng anh dằn lòng, không mạt sát lại những kẻ đã xử tội anh, mà nói: "Các bạn, tôi biết rằng tôi không dễ thương chút nào hết, tôi không còn ngờ gì điều đó. Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy.
Chính chúng tôi là kiến trúc sư đó. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Vả lại cô còn nhiều cháu ruột, cô để cho các anh ấy, các anh ấy sẽ mừng lắm.