Biết mình có thể chết bất cứ lúc nào, anh xung phong đi chiến đấu mà không sợ hy sinh. Không việc làm, không tiền bạc. Tôi sẽ kết thúc chương này bằng cách tặng bạn đọc một bài hát tuyệt mà tôi đã nhặt được ở dọc đường, để nhắc nhở bạn rằng dù bất cứ điều gi sảy đến với bạn, bạn vẫn được ban phúc lành nhiều nhất.
“Ngay cả khi gieo một viên sỏi dê bé xíu rơi xuống nước, mọi thứ cũng bị thay đổi mãi mãi, mực nước dâng lên và những gợn sóng của năng lượng không ngừng lan tỏa ngay trên mặt hồ và phía xa xa. Loai phương tiện vận chuyển này đang rất phổ biến ở Đông Nam Á ,nhưng nó đang dần biến mất mặc dù ở một vài nơi ,nó vẫn còn tồn tại. Sự kiên trì của Thomas Edison đã cho chúng ta ánh điện.
Biểu lộ cảm xúc là chấp nhận phơi bày con người thật của bạn. Công việc của anh đã hoàn tất và anh sẵn sàng đón nhận cái chết. Cuộc sống hạnh phúc của bà chấm dứt lúc bà 11 tuổi và cả cha mẹ bà đều bị giết ngay trước mắt trong cuộc xung đột chủng tộc vào ngày 13 tháng 5 năm 1969 ở Kuala Lumpur.
Có lẽ đây là một quan niệm sai lầm về cái gọi là “sự thành công”. Theo tôi, đây là một trong những định nghĩa hay nhất về sự thành công. Trí tuệ lại giống như một chai rượi, càng để lâu nó càng trở nên đậm đà hơn.
“Ồ!Thật ra thì tôi không hề nhìn khi cô múa, nhà biên đọ nói, đó là điều mà tôi nói với tất cả những người mà đến gặp tôi”. Làm thế nào để thành công, làm thế nào để đạt được điều mình mong muốn,v. Cũng như nhiều bác sĩ mới tốt nghiệp ở khoa ngoại lúc ấy, ông ước mơ được tiếp tục tho học khóa đào tạo y ở Mỹ.
Họ bảo: “ Bà đã đến sai chỗ rồi”, và bắt đầu kể với bà những bi thảm đã sảy đến với họ. Khi họ leo lên, không khí càng giá lạnh. Ông đã có thể chọn cách dế dàng để thoát ra khỏi sự nguy hiểm đe dọa mạng sống của ông bằng cách xin tị nạn chính trị ở Mỹ.
"Vận rủi và thất bại cho ta cơ hôi để phát triển trí tuệ của mình và đi tiếp " “Thật đáng kinh ngạc?”, người phụ nữ nói. Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”.
Buộc phải tìm một người cha cho đứa trẻ , cha mẹ cô gái và dân làng lại một lân nữa đến tìm vị tu sĩ và bảo : “Ông là người phải chịu trách nhiệm, vì vậy ông là người phải nuôi nấng đứa trẻ”. “Ông là một nỗi ô nhục”. Thế mà họ vẫn tiến lên trong sự điên rồ của mình.
Chính xác là 2 năm sau, tôi đã bắt đầu “ngứa nghề” trở lại. Để lớn lên, vượt khỏi cái vỏ bọc cũ kĩ của mình, chắc chắn ta phải nếm trải sự đau đớn. Ông được gửi đến trường nội trú học, một trong những ngôi trường nổi tiếng tốt nhất ở Banwgkok.
Kỷ lục này sẽ không bao giờ bị phá vỡ”. Nhiều người sẽ thất bại nhưng đó lại chính là cái mà loài người đang tiến tới. Họ cũng không phát minh ra máy quay phim,máy ảnh,tủ lạnh,truyền hình,máy điều hòa không khí,máy rửa chén,máy hút bụi,phim chụp hình,dàn âm thanh hi-fi.