Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Rồi thể hình tính sau. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người.