Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Rồi bảo cảm ơn ta đi. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.