Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Mọi người bảo bạn hiền lành.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Mình rất sợ phí thơ.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Tôi đi bộ cũng được.
Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.