Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này: Một lúc sau, ông hội trưởng hỏi tôi: "à! Ông lại thăm tôi có chuyện chi?". Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh.
Bạn cũng có thể bắt một người làm công phải chăm chỉ làm việc cho tới khi bạn quay lưng đi, bằng cách dọa tống cổ hắn ra cửa. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp.
Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Nhưng bây giờ tôi quen rồi; với lại bận việc nhiều quá, có khi hàng tuần không để ý tới những trang hoàng đó. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật.
Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi. Lawes, giám đốc khám Sing Sing, công nhận rằng những lời khuyến khích có nhiều kết quả rất tốt, cả với những tội nhân chai nhất.
Vậy phải có khuyết điểm gì lớn trong cách thâu tiền của phòng kế toán đây. Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền. Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này: "Giữ nụ cười trên môi"
Mà bức thư của nó có khác gì một tờ châu tri không? Tôi không ưa cái giọng đàn anh đó. Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Không phải anh ấy diễn kịch đâu.
Bí quyết của ông ư? Giản dị lắm. Nhưng dù sao cũng phải chê. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ.
Anh thợ đó phải trông nom cho một loạt máy vừa sắp vừa đúc chữ và nhiều máy khác nữa, sao cho những máy đó chạy đêm và ngày mà không hư hỏng, khỏi ngưng lại. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Vậy phải có khuyết điểm gì lớn trong cách thâu tiền của phòng kế toán đây.
Chẳng hạn, bà không biết dân Hy Lạp thịnh trước hay dân La Mã thịnh trước. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn.
Hai ông bà trái ngược nhau về đủ mọi phương diện: giáo dục, tính tình, thị hiếu. Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".