Bạn ghét sự đợi chờ. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Để khám phá đến tận cùng. Có người cười toe toét. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Đúng là chuyện thường. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Ta thấy đã đủ ớn rồi.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Muốn được tin tưởng một lúc. Khoảng cách vô hình.