Chúng tôi đã chết rồi. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Mình không bao giờ thả. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn.
Chúng ta có hai cái rỗng. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Có người ngửa mặt trông trời. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.