Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Họ là mỗi con người. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Còn lười và nhát, thì chịu. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Thật lòng, tôi muốn khóc. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Nhưng như thế là em còn muốn. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.