Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Cậu em kia, là một người tốt. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Cái giấc mơ của mình không mất.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Mẹ, tôi và một người quen.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Đã đi một số cây số. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Dù lúc này mắt không có nước. Rồi lại đây ngủ bên em.