Futunaria

Lên đỉnh với cô em gái họ mới lớn hàng ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong. Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử. Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó.

    Năm chục năm trước, khi Arnold Bennet khởi sự viết tiểu thuyết ở Luân Đôn, ông còn nghèo lắm. Khi về tơí Mỹ tôi cân thêm 4,5 kí lô. Trời làm mất mùa, tôi lo đói.

    Cách đây ít lâu, tôi có dịp gặp ông Robert Mayard Hutchinson, Hiệu trưởng Đại Học đường Chicago. Nếu văn hào Bernard Shaw không theo quy tắc ấy một cách nghiêm khắc, có lẽ ông đã thất bại trong công việc trước tác và suốt đời chỉ là thủ quỹ của một ngân hàng. Tôi đã mua những vết chân đó tại viện Bảo tàng Peabody của Đại học đường Yale và tôi còn giữ bức thư của viên bảo quản, cam đoan những vết chân đó có từ 180 triệu năm nay.

    Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Và tôi biết rằng lúc nào tôi cũng có thể đạt được sự tự chủ ấy tới một mực tuyệt cao, bằng cách chế ngự những hành động của tôi để những hành động đó chế ngự lại những phản ứng của tôi.

    Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Nhưng chẳng bao lâu vỏ xe tan tành ra từng mảnh. Tôi hỏi ông đã nói gì khi bị xử tệ như vậy, ông đáp: "Tôi chỉ cười thôi".

    Phương pháp ấy, chính danh ca Galli-Curci áp dụng hàng ngày. Không, xin đừng tin vậy. Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá.

    Nhờ câu văn đọc được trong sách của Thomas Carlyle mà chàng trở nên một y sĩ có danh nhất thời đó. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa. Theo đó, ta thây rằng mỗi chúng ta đều có thể sáng, chiều hoặc bất cứ lúc nào, để cho viên bác sĩ "Vui vẻ" săn sóc.

    (Phụ nữ nào cũng vậy, phải thu xếp sao cho mỗi ngày có được vài phút để thoa ít phấn - Tôi tưởng một nữ lưu cảm thấy mình đẹp, sẽ chẳng để ý đến thần kinh hệ nữa). Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ. Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm".

    Từ lâu rồi mỗi lần gặp nỗi lo lắng gì thì luôn luôn tôi lại bàn đánh máy, đánh hai câu hỏi sau nầy, rồi đánh luôn những câu trả lời nữa: Hèléne nói: "Ta sa cơ như vậy, chính lỗi tại ta chứ không tại ai hết. Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn.

    Mong được lời an ủi thì không phải đọc lời thuyết giáo. Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi. Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap