Mọi người vẫn thấy bình thường. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.
Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Mất chứ không phải biến mất. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Và như thế, em hiện hữu. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Thất vọng, tụt giá rồi. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Cái đó phải tự do chứ ạ.
Cũng thành thói quen rồi. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.