Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Thế đã là tốt lắm rồi.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.