Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Bác không hài lòng một tí nào.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Sai là vô trách nhiệm. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Hoặc có nhưng không nhiều.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Vứt béng cái chuyện này đi. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.