Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Một cái gì đó kinh điển. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.