- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Này, lấy cho chú mấy chai bia. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Hồn nhiên đến đáng thương.
Không không cần gì cần ai nữa. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Hoặc tôi chuyển lớp. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.