Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Giọng trầm thường xuất hiện. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Trượt theo hai bên má. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.