Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian. - Vậy vào thời điểm đưa ra những quyết định đó, cậu có biết chúng sẽ dẫn đến hậu quả khó khăn hiện tại không? - James hỏi. Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa.
Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Và cho đến khi họ vào học cấp một thì bất kỳ người thứ ba nào cũng không thể phân biệt được ai là ai.
Rồi họ làm việc trong cùng một công ty và mua nhà trả góp ở cùng một chung cư. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian.
Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn. Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại? Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước.
Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. Mình phải làm điều gì đó, điều mà trước đây có thể mình chưa bao giờ làm.
- Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Họ rất phấn khởi và hào hứng đón nhận những kinh nghiệm mà tôi đã chia sẻ qua những buổi nói chuyện.
Khi lớn lên, mẹ của họ lập gia đình với hai anh em John Jones và John James vào cùng một ngày. Thế nhưng mọi chuyện hóa ra ngược lại. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại.
Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận.
- Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Sự việc vỡ lở, sắp tới hẳn tớ phải tốn nhiều công sức để khắc phục hậu quả này. James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ.