Người đàm phán lão luyện bất chấp thủ đoạn, cố làm sao nắm bắt được ý đồ thật sự của đối phương, nắm lấy quyền chủ động trong đàm phán, lúc đó thì dùng phương thức nào để đoạt thắng lợi chỉ còn là vấn đề kỹ thuật. Bấy giờ nghe Lý Viên Phi mang thai như sét đanh ngang tai. Thị trường của cửa hiệu mở rộng, ngay những nhà sản xuất thời trang cũng tìm đến cửa hiệu anh ta để tranh nhau
Nói thật to tiếng để phấn khích tâm lý bản thân, tạo ra không khí áp đảo đối thủ. Lúc đó nên dùng một sai lầm tương tự khác mà rõ ràng là suy luận sai lầm để phản bác thì hiệu quả lại tốt hơn. Phái phản đối như Trưởng Tôn Vô Ky, Chừ Toại Lương đều bị bức hại, chỉ có Lý Bột là vẫn thăng tiến hanh thông.
Các việc nói trên chỉ đôi điều mà thôi, chỗ ảo diệu tại tâm chứ không điều nào giống điều nào, phải thoát khỏi những lề lối dung tục khiến người ta phán mà cũng không quá cao siêu, cho nên phải cẩn thật nếu không rất dễ biến thành trò cười. Đó là một loại phản ứng hình thành méo mó. Gia Cát Lượng hỏi Mạnh Hoạch: “Chúng tôi đối sử với người không kém tại sao ngươi chống lại triều đình”.
Quan huyện đứng dậy thưa: “đại nhân thuộc kỳ nào?” Quan trên đáp: "Chính hồng kỳ" Quan huyện nói: “ Chính hoàng kỳ tốt nhất, tại sao Tiểu Minh Vương nhiều lần sai người cầu cứu Chu Nguyên Chương. Tranh chấp về sử dụng đất đai.
Nhưng Glina vẫn không đếm xỉa, vẫn tiếp tục viết. Đáng lẽ ra anh ấy phải quan tâm con cái một chút. 1 Loại thứ nhất là ngụy trang thực lực của ta đánh lừa địch như sau:
Tôi sử dụng chiêu ngâm mộc nhĩ với ông Tiết như thế lần nào đến cũng chỉ chơi với con ông chứ không hề nói một câu nào về công việc cả. Dạ hội ngày 23 tháng 9 năm 1993, đài truyền hình Bắc Kinh truyền hình trực tiếp ở Ngũ Châu đại tửu điếm. Vốn là một hôm dự tiệc, chồng chị giới thiệu chị với tôi, tôi thuận miệng nói với chị một câu để khỏi bỡ ngỡ “Khuyên tai của chị rất đặc biệt, hiếm thấy”.
Rất nhiều người mềm nắn rắn buông thì đối với họ phải có cả mềm lẫn rắn. Nếu như không phân biệt đối tượng, không tính đến điều kiện tự thân mà cứ bám người ta đòi hỏi tất sẽ mang tiếng đồ vô lại, thậm chí mang họa vào thân. Tặng bứe ảnh đó vừa để cho học viên cảm thấy tình cảm sâu sắc, đi khắp nơi khoe khoang là môn sinh của Thiên tử.
Lấy đúc trả oán chiếm được nhân tâm. Trong đáy lòng những người như cậu Trương thường mang một ý nghĩ mới. Tặng lễ vật cho tổng giám đốc mới khác với tặng lễ vật cho tổng giám đốc cũ.
Thời Chiến Quốc có một nước nhỏ là nước Trung Sơn. Đó là một loại kỷ niệm, một loại kiểu biểu dương truyền đời, nếu không thì tại sao người ta không truy tìm con cháu Tần Cối? Thời Càn Long nhà Thanh có danh sĩ Tần Đại sĩ đi qua mộ Nhạc Phi bất giác cảm khái nói: "Nhân Tòng cống hậu tu nhân Cối, ngã đáo phần tiền hối tính Tần” (Từ sau thời Tống người ta thóa mạ Tần Cối, ta đi ngang mộ Nhạc Phi mà hổ thẹn mình họ Tần) đủ thấv Thể điện quan trọng hơn bất kỳ phương diện nào.
Nhưng các vệ binh này chỉ canh gác ban ngày, đối thì rút về. chém chết hơn trăm người đại thắng lợi. Trong lịch sử, đức thánh Khổng Tử cũng bị một chiêu như thế khiến cho phải lưu vong ra nước ngoài.