Chính là trong vòng quay của cuộc sống mà khi chúng ta già đi, chúng ta có xu hướng trở về với thời ấu thơ của mình. Biển cả bao vây ta; giải thoát là không thể; quyền lực là ảo ảnh. Khỏi phải nói, chính các luật sư đã làm tăng tốc hệ thống này!
Thực tế nằm sau những con số này là chúng ta có xu hướng giống hệt như chúng ta khi chúng ta trước đây, cả về nhân sinh quan lẫn hành vi cư xử, vào lúc bốn mươi hay lúc hai mươi. «Anh ấy chẳng bao giờ cười cả». Trong những phiên bản của quá khứ, cha mẹ luôn yêu mến và quan tâm tới nhau và tới con cái mà không một lời giận dữ.
Chúng ta cũng dễ dàng bị nỗi sợ của chúng ta điều khiển để tin vào những giải pháp quân sự đối với những vấn đề về con người. Trong một mặt nào đó, sự thay đổi này có vẻ là một điều tốt. Tôi thường hỏi mọi người liệu rằng họ có thực sự nghĩ rằng việc thiếu hiểu biết về trẻ em cũng là một phần của vấn đề hay không.
«Anh ấy chẳng bao giờ cười cả». Chính đây là lúc chúng ta bộc lộ khả năng của mình để coi thường những giới hạn của cuộc sống. Số phận hay Chúa Trời hay bất cứ ai đi nữa đang trình diễn chương trình này và nói: «Tôi sẽ đem lại cho anh sự thống trị đối với tất cả những dạng thức của cuộc sống.
Vấn đề không chỉ là bạn thành công hay thất bại mà là tâm hồn vô đạo đức của người ta. Khuyến khích mọi người thay đổi là một sự chia sẻ hy vọng. Chính ta, tất nhiên là người lớn lên.
Người ta thường nói rằng câu «Muốn nhận thì hãy cho», «Gieo cái gì gặt cái đó» chỉ là những lời nói cửa miệng sáo rỗng. Giá mà tôi có thể nói chuyện với ông một lát, để nói với ông rằng cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn, rằng dù sao thì cũng có một điều gì tốt đẹp đã xảy ra từ lỗi lầm của ông. Đầu tiên chúng ta nhận thấy hậu quả của những khuynh hướng đó là sự phá huỷ của những mô hình ứng xử, chúng ta sẽ rất ngạc nhiên khi thấy mình cứ lặp đi lặp lại một sai lầm nào đó.
Mọi người ít bị mắc kẹt trong những mối quan hệ mà họ không hài lòng. Có một kẽ hở rất hẹp mà nhà tâm lý học trị liệu phải bước qua ở đây. Họ không tin vào cảm xúc và thích tất cả những gì có thể tính, đếm được.
Có ít những đặc tính nào của con người bị coi thường hơn là sự đạo đức giả. Ở dạng đáng buồn nhất, những cảm xúc này hướng tới những người mà chúng ta không biết rõ. Người ta thường nói rằng câu «Muốn nhận thì hãy cho», «Gieo cái gì gặt cái đó» chỉ là những lời nói cửa miệng sáo rỗng.
Cái bạn không nhìn thấy ở đó, đương nhiên, là chân tay giả. Gordon Livingston cũng tiếp tục là một phi công: «Tôi hy vọng rằng khi máy đo tốc không khí tới sáu mươi, tôi vẫn có thể kéo cần lái và mọi sự sẽ ổn thỏa. Người già thường chọn để sống ở những nơi xa những người dưới một độ tuổi nào đó, thường là năm mươi.
Cho nên chính chúng ta là người lựa chọn những người mà chúng ta sẽ sống cùng. Bernoulli là người hoàn toàn đúng. Trẻ con có cái mũi rất thính đối với thói đạo đức giả.