Nháy: Chiều đi đá bóng. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Đã thế lại còn không chịu quay bài. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: