Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Chúng tôi đã chết rồi. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Tự giác làm một số việc.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Trong công viên thì toàn ma cô.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Hắn biết vì hắn đã từng. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Bố mẹ con cũng buồn. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.