Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Vậy ra là tại những lần như thế này. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Chỉ là ta đang viết. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Tôi không có bản lĩnh.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tôi cũng có dự định ấy. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.