Công ty sợ làm phật ý ông vì ông rất cần cho công ty mà lại dễ hờn vô cùng. Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ. Có đứa phải cõng mới lên nổi.
Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi. Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". Hãng biết rằng tính không lộn.
Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Thiệt là một cha thú tội với con, âu yếm cảm động và thân mật! Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý.
Bây giờ tôi hãy xin ông thắng trận trước đã, còn vấn đề độc tài, chúng ta sẽ bàn sau. Vậy mà một bức thư của ông gởi đi có chép lại ở dưới đây, đã được 42 phần trăm thư hồi âm! Nghĩa là mầu nhiệm tới gấp hai. Theodore Roosevelt không khi nào làm Tổng thống Huê Kỳ được.
Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Ông nói: "Mình, anh cưới mình chỉ vì của cải mình thôi. Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy. Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được.
Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp. Nghĩa là bà kín đáo vừa khen, vừa chê bai đó không thích hợp với công việc thuyết giáo. Nếu không được học khoa tâm lý, thì chắc tôi đã nói với ông ta rằng: "Ông không chịu trả lời thì không thể nào chúng tôi nhận tiền của ông được".
Nhà xuất bản khen nó, là đủ rồi! Có người nhận là nó có tài rồi! Nó sung sướng tới nỗi nó đi lang thang ngoài phố, hai hàng lệ ròng ròng trên má. Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư. Tánh tò mò của bà bị kích thích.
Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị. hứa mùa sau sẽ đặt làm hai cái máy như vậy nữa.
Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Rồi khi đi về, nhớ lấy nhiều đất phủ lên bếp nhé? Các em nghe chứ? Và lần sau, các em nên làm bếp tại đằng xa kia, chỗ lấy cát kia. Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông.