Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Cớ gì mà không dám nói. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Mọi người bảo bạn hiền lành. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Họ là mỗi con người. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.
Trong tay tôi không có luật… Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Tôi vẫn không nói lời nào… Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.