Vài nhân viên có vẻ tiêu phí hầu hết thời gian để ném Frisbees cho những con chó của họ trên bãi cỏ. Cao và lóng ngóng một chút, Jobs có bước sải chân nhanh như chạy, giống như một chú sói trong lúc vội vàng. “Hãy làm những điều tôi đã làm.
Nó phần nào không xảy ra theo cách đó. Còn iRevolution là cuộc cách mạng iPod và iPodism là tôn giáo iPod. Jobs đã được trao một cơ hội thứ hai.
Vấn đề là, không có cái gì là không được thực hiện với công nghệ. Lá đơn không được liên bang chấp thuận thì bạn sẽ nhận lại thuế tại California!”. Cuối tuần rồi tôi trải qua một cuộc giải phẫu thành công loại bỏ khối u ở tụy.
Sản phẩm được trưng bày đẹp mắt trên những chiếc bàn gỗ để tạo nên sự trang trọng. Chúng tôi đã nghe thấy cả hai mặt của nó. Những cái này đều có các yếu tố: khẩu hiệu, biểu tượng, tranh tĩnh vật.
Các nhà báo cố gắng làm việc quanh bức tường thành bí mật đó thường đối mặt với sự trả đũa. Hơn nữa, nó còn có cả trình ứng dụng rộng rãi được gọi là kho nhạc trực tuyến iTunes. Ông sẽ chỉ còn sống được vài tháng nữa và việc cần làm là xa rời công việc để thăm thú bạn bè, người thân!
Thật hấp dẫn để xem. Cứ hai ngày một lần, tôi gọi và trò chuyện với cô ấy”. Thế mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả đời mới kiếm được.
Trong cuộc gặp đầu tiên với một nhóm, Steve lắng nghe mải mê. Và cũng như trường hợp máy Apple I, “cục gạch” vừa bị cuộc đời quăng vào đầu Jobs hóa ra lại chỉ cho ông con đường đi mới, đầy mới mẻ và tiên phong. Ông “thừa kế” thư ký của Gil Amelio là Vicki, rồi nói với cô rằng ông không thích những cái bút mà Apple để trong kho.
Apple điếng người: có một khối u ung thư trong tuyến tụy của Steve. Tuy nhiên, Apple lại chọn một hướng đi khác. Và ông đã nhảy lên, bắt đầu một đêm điên cuồng với những cuộc gặp gỡ kết thúc muộn vào ban đêm, những cuộc điều đình và tự vấn lương tâm ở Thung lũng Silicon.
Chẳng có lý gì để không đi theo tiếng gọi trái tim. Chỉ trong tháng giêng và tháng 2. Tôi chắc chắn 100% rằng, nếu không có cô Hill ở lớp 4 và vài người khác, tôi sẽ hoàn toàn kết thúc cuộc đời mình trong nhà tù” – ông kể lại thời đi học như để chứng minh tầm quan trọng của giáo dục.
Nhưng ông vẫn giữ nguyên quyết định. Ông thường dành nhiều giờ để chơi một số giai điệu của Bob Dylan với cây đàn ghita ở sân sau nhà mình. Các nhân viên của Apple đã thể hiện niềm đam mê mãnh liệt của mình vào trong từng sản phẩm.