Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Vậy nếu bạn muốn người ta coi là nói chuyện có duyên thì bạn phải biết cách nghe. Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm.
Ông chỉ khoe sự thành công mênh mông của ông thôi, như vậy là làm cho tôi cảm thấy địa vị thấp kém của tôi, ông biết chưa?). Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người sôi nổi chưa từng thấy. Khi gặp được những cái ao ước từ lâu đó, khác nào đi giữa bãi sa mạc mà gặp được dòng suối, bà tất nhiên cảm tấm lòng người cháu rể lắm và cho ngay một chiếc xe hơi lộng lẫy.
Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải. Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Một buổi trưa, có việc đi qua các xưởng của ông, ông bắt gặp một nhóm thợ đương hút thuốc, mà ngay trên đầu họ có tấm bảng đề "Cấm hút thuốc".
Rồi có lẽ bạn muốn hấp tấp coi tiếp ngay chương sau. Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi: Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn.
Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. Rồi sau khi nói chuyện với họ về trận mạc, ông xoa vết thương tự ái của họ: "Tôi xin lấy tư cách một quân nhân nói chuyện với hai Ngài cũng là quân nhân. Tôi không ngờ ông ủ rũ, lầm lỳ như vậy, khác hẳn với trí tôi tưởng tượng.
Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. Ông Seltz chép hết những điều họ yêu cầu và những điều họ cam kết trên một tấm bảng đen và ông chuẩn y hết những điều họ ước vọng. Ngửng đầu lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi ta có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy.
Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?".
6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ. Bạn không phải là một con rắn hổ chẳng hạn, thì cái lẽ độc nhất là bởi các cụ nhà là người chứ không phải là rắn hổ. Trái lại, trong câu chuyện của bà, bà thường lầm lộn buồn cười về sử ký hay văn học sử.
Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ. Chính lúc đó, văn sĩ Rupert Hugles nghe chàng ca, khen chàng: "Giọng anh tốt lắm. Xin các bạn nhớ rằng không có một cách thứ hai nào nữa.
Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. "Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết. Phải làm ngược lại như vậy mới được.