Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Một con lươn thì chính xác hơn. Không chắc tại số phận.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Còn lại, nó mới là hư vô.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Nhưng bạn muốn về ngay.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.