Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: - Tại sao? Tại sao vậy? - Vì nó nóng quá, rờ tới, cháy tay đi. Khi khách hàng tới, người bán xe hỏi: "Ông giúp tôi được một việc không? Tôi biết ông sành về việc mua bán xe hơi lắm. Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ.
Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi. Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà. Ông Want, quản lý một nhà in lớn ở Nữu Ước, có một người thợ máy mà ông nhất định muốn sửa đổi tính tình.
Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già. Khi khách hàng tới, người bán xe hỏi: "Ông giúp tôi được một việc không? Tôi biết ông sành về việc mua bán xe hơi lắm. Cha muốn thú tội với con: lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phong sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha.
Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?". Loài người muốn gì? Bà ấy (nói rõ ràng từng tiếng, giọng quý phái): "Tôi được hân hạnh hầu chuyện Ngài nào đây?" Tôi: - "Bà không biết tôi đâu. Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi.
Tổng thống Wilson cũng thường nghe theo đại tá House nhiều hơn cả những nhân viên trong văn phòng Ngài. Dù hàng của ông tới giờ nào đi nữa thì chúng tôi cũng rất vui lòng nhận và gởi đi mau chừng nào hay chừng đó. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được.
Đã có những người vì khát khao danh vọng mà hóa điên như vậy, thì sự biết khen tài năng của những người ở chung quanh ta tất phải là một phép mầu nhiệm vô cùng. Là vì ông đã kinh nghiệm rằng những lời nghiêm trách không có một ích lợi nào cả. Họ ký một tấm chi phiếu một triệu đồng, hoặc viết một bức thư tiến dẫn ta với Hoàng đế Ba Tư rồi vinh hạnh đưa cho ta.
Một người, trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ danh Owen D. Đó là phương pháp của nhà diễn thuyết Lowell Thomas. Hai ngàn năm trước Thiên Chúa giáng sinh, một ông vua Ai Cập nói nhỏ với con ông như vầy: "Phải khôn khéo biết ngoại giao, con như vậy đạt được mục đích dễ dàng hơn".
Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Mà có biết bao nhiêu lý lẽ để dụ bạn được: nào là ích lợi của thể thao giữa trời, thân hình khỏe mạnh, cân đối, vui vẻ. Nhưng dù sao cũng phải chê.
Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt. Không kiểm soát gì hết, không có thẻ gì hết. Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ.
Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. ý kiến của tôi không còn vững vàng như hồi trước nữa. Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình.