Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Nhưng như thế là em còn muốn. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Cái này họ cũng nhầm. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Nhà văn ngồi lại một mình. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.