Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Chẳng có gì đáng bực cả. Lại đánh một canh bạc nữa.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Cũng có cớ để thôi viết.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Rút kinh nghiệm nhé con. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.