* Chúng ta giành được cảm tình và sự kính trọng của những người khác. Chính sự thấu hiểu sâu sắc về thái độ ứng xử của con người đã tạo nên sức mạnh trường tồn cho những tác phẩm của ông. Hỗn loạn? Bạo lực? Hoặc có luật chơi mà chỉ một trong hai đội chấp hành.
Càng cư xử tốt với người khác, chúng ta càng có cảm nhận tốt đẹp về mình. Nhưng lần thứ một trăm thì tôi đúng. Chỉ có lòng tốt và trung thực mới cho chúng ta cuộc sống lành mạnh và đầy tình người.
Rất nhiều người cứ mãi than vãn về những khó khăn của mình như thể trường hợp của mình là duy nhất, và họ luôn cảm thấy cuộc sống của người khác dễ dàng hơn cuộc sống của họ. Phương cách này cũng có thể so sánh với việc xây dựng một căn nhà gạch. Họ nhạy cảm với những nhu cầu và cảm nhận của người khác.
Họ đáp lại bằng những cái nhìn ngạc nhiên và đồng thanh thốt lên Thế à?. Chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ tại chính nơi bị đổ nát đó nếu chúng ta chọn cách rút ra bài học kinh nghiệm từ những sai lầm, tiếp tục nỗ lực. Một lý do nữa khiến tất cả chúng ta phải đấu tranh chống lại sự không trung thực là chúng ta thường không muốn phải làm việc vất vả nhưng lại muốn hưởng thụ nhiều.
Cảm đảm là dám nói vângvới cuộc sống cho dù nó khắc nghiệt đến mức nào. 500 năm trước, Đức Phật đã thuyết pháp Kinh Tứ diệu đế (Bốn điều chủ chốt) rất sâu sắc và đúng với thực tế. Đáng buồn thay, quá nhiều người không nhận ra điều này.
Một trong những điều giá trị nhất mà tôi học được là: Người ta nghĩ và nhìn thế nào về những biến cố xảy đến quan trọng hơn chính bản thân những biên cố đó. Tôi đã mất một thời gian dài để hiểu được tầm quan trọng của ngôn từ lịch sự, đúng mực. Và cho đến tận thời nay, một trong những tạp chí phổ thông nhất, Readers Digest, luôn có mục thường kỳ dành cho tất cả mọi lứa tuổi, đó là Tiếng cười, liều thuốc hữu hiệu nhất.
Thời gian cũng giống như một nguồn lực, nhưng không như những nguồn lực khác, chúng ta không thể lấy lại thời gian đã mất, cũng không thể thêm bớt, lưu trữ, hoặc tắt mở, thay thế nó. Joseph Strauss hình dung về công trình càng sinh động, chi tiết chừng nào thì ông càng dễ hướng tới việc biến nó thành hiện thực chừng nấy. Chúng ta có thể làm những việc mà chúng ta mong muốn hay tự suy nghĩ ra thay vì làm theo những việc mà người khác đang làm.
Nhưng khi lớn lên, chúng ta cần phải học cách suy nghĩ cho bản thân mình. Danh sách ban đầu có nhiều thứ, nhưng càng xem xét kĩ, ông càng rút ngắn nó lại. Chúng ta có thể chọn khép chặt những hiểu biết, suy nghĩ của mình trong một không gian chật hẹp hay luôn khám phá, tiếp thu những điều mới.
Chúng ta quá lưu tâm đến bản thân mình và rất thường bị lẫn lộn giữa tri giác hạn chế của chúng ta và thực tế. Đầu những năm 1930, một kỹ sư tên Joseph Strauss thường đi công tác đến một công trường ở San Francisco, nơi ông có thể ngắm cảnh từ một phía của vịnh San Francisco hoang vu. Chúng ta cần phải nghĩ về chính chúng ta.
Tôi sẽ luôn nâng niu quyển sách này như một cuốn cẩm nang gối đầu giường để giúp cho mình sống một cuộc đời hoàn hảo. Giọng một phụ nữ trẻ ở đầu dây bên kia vang lên: * Chọn việc mình sẽ trưởng thành hơn như thế nào: Chúng ta có thể xem việc học hỏi, tích lũy thêm những kinh ngiệm như là một nhiệm vụ chẳng thích thú gì, hoặc xem đây như là một cơ hội tuyệt vời giúp bản thân trưởng thành hơn.