Sau mười năm kể từ hôm nay, con hãy trở về nhà thăm cha và thuật lại mọi việc cho cha nghe. - Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này. Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực.
Một số người khác cũng đã được bán đi trong buổi sáng hôm đó. Ông ấy đã có đủ tiền để chuộc lại sự tự do, nhưng ông đang bối rối. Khi người con được hai mươi tuổi, người nông dân đến gặp người vay tiền để hỏi thăm số tiền của mình.
Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này. Phía sau lưng Đền học, những chiếc lều vải bạc màu đã được neo chắc chắn vào những cái cọc, đề phòng những cơn giông và gió sa mạc. Theo tôi nghĩ, cho những người đang sở hữu nhiều tài sản vay tiền là an toàn nhất.
Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết. Trong hơn một năm sau đó, tuy tôi phải sống chung và làm việc như một tên nô lệ nhưng tôi vẫn không thể trở thành một tên nô lệ được. Tôi có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên suốt tâm can của mình.
- Không ai có thể quyết định số phận giàu có hay nghèo hèn của mình cả. - Anh hãy ngồi lại dùng bữa với tôi nhé, anh Rodan! – Mathon nói tiếp – Anh sẽ là khách mời của tôi chiều nay. - Nào! Hỡi các bạn học viên, chắc các bạn cũng nhận thấy một điều rằng, nghề nghiệp và công việc chính là cách giúp chúng ta kiếm ra tiền, đồng thời mỗi một cách kiếm ra tiền chính là phương thức tạo ra dòng chảy của vàng.
Và khi Arkad tìm ra được con đường đó, tất sẽ có một vị trí xứng đáng đang chờ chàng trai ấy ở phía trước. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bà Sira cưỡi trên lưng con lạc đà do tôi dắt đi phía trước, còn người hầu gái ngồi trên con lạc đà thứ hai và đi phía sau. Một số người lặng im, bởi vì họ không hiểu được ý nghĩa câu chuyện của ông Arkad.
Bởi vì có rất nhiều người thấy vàng thì mắt sáng rực lên và ý muốn chiếm hữu nó hiện rõ trên gương mặt. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. Rồi chúng ta trưởng thành và tự lập để nuôi sống bản thân, gia đình.
Chúng ta là những con người tự do mà ! – Kobbi hưởng ứng. Và trong quá trình học hỏi và trải nghiệm, anh ấy không nên mạo hiểm với số tiền lớn đó. - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu.
Trong tình cảnh này, tôi có đủ dũng khí để thoát khỏi số phận nô lệ không? Phải chăng bà Sira đã nói về tôi rất đúng – tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ có linh hồn nô lệ. Bấy giờ, bạn hoàn toàn yên tâm làm việc để trả nợ, thời gian có thể hai năm, bốn năm hay mười năm chẳng hạn. Bốn người đàn bà đều im lặng, dường như người này muốn để người kia quyết định số phận của tôi.
Arkad nói đến đây, bỗng có một học viên mặc chiếc áo choàng màu đỏ khá đẹp đứng dậy và xin phép nói: - Tâu bệ hạ! Thần chỉ là người đầy tớ hèn mọn của bệ hạ để Người sai khiến. Còn nhiều người khác, thường là vì do dự, toan tính thiệt hơn mà khiến cho cơ hội trôi qua, để rồi cuộc sống của họ vẫn không có một sự thay đổi nào cả.